02/07/2017

Gió qua rặng liễu

Nếu một hôm nào đó bạn tình cờ cảm nhận được một ngọn gió đượm mùi đồng quê, hoang sơ thổi qua thành phố, rất có thể đó là ngọn gió đã đến từ những rặng liễu.

gio-qua-rang-lieu

Gió qua rặng liễu là một tác phẩm kinh điển của văn học, không chỉ riêng dành cho thiếu nhi. Bỏ qua tất cả những lời khen tặng mỹ miều, cuốn sách này bền bỉ lay động người đọc hơn 100 năm nay, chính bằng sự giản dị của nó. Sự giản dị bắt đầu bằng với những nhân vật rất đỗi bình thường, có phần thô kệch và chẳng lấy gì làm sáng sủa long lanh : là Chuột Chũi, Chuột Nước, Cóc, Lửng, Rái Cá, những con vật ngụp lặn dưới ao tù bùn đất ít được đoái hoài hoặc nếu có thì cũng đi kèm với một sự hắt hủi nào đấy. Nhưng khi bạn đọc cuốn sách này, bạn sẽ thấy khác. Cũng là chúng nó thôi, cũng là vùng đất ấy, đầm lầy, giòng sông và khu rừng ấy, nhưng mọi thứ sẽ hiện lên với tất cả vẻ nên thơ lẫn sự hân hoan dào dạt không che giấu nổi. Thật không có gì đẹp hơn một khuôn mặt bừng sáng vẻ yêu đời và háo hức khám phá cuộc sống, cho dù kẻ đó có là ai.

Trong cuốn sách này bạn sẽ tìm thấy những chuyến phiêu lưu, những núi đồi ghềnh thác, những thành thị, những đồng bằng, những cỗ xe ngựa kéo, xe hơi và cả thuyền độc mộc. Bạn sẽ hồi hộp và phấn khích theo mỗi chuyến đi. Nhưng vượt trên tất cả cảm hứng xê dịch ấy, điều lay động nhất trong cuốn sách, điều ngọt ngào ấm áp nhất chính là nỗi nhớ nhà, nhớ cái tổ ấm thân quen, cái mùi cũ kỹ êm ái và cảm giác ngập sâu trong chiếc ghế bành bên lò sưởi ánh lửa bập bùng. Nỗi nhớ quay quắt dâng tràn trong lòng Chuột Chũi khi trên đường phiêu lưu chú ngửi thấy mùi của tổ ấm, cái hang đơn sơ mà chú đã quét dọn lau chùi một cách điên tiết vào mùa xuân, để khi chịu hết nổi chú đã bỏ nó đi đến với Chuột Nước bên dòng sông đầy quyến rũ. Những miền đất mới và những cuộc phiêu lưu luôn phô bày không che giấu vẻ mời gọi hấp dẫn của nó, cái cám dỗ của hiểm nguy và vinh quang mà chúng ta, hay những con vật trong câu chuyện này đều không thể nào khước từ nổi. Nhưng sâu thẳm trong tim vẫn là căn nhà nơi ta lớn lên, trú ẩn suốt những mùa đông dài hay những ngày xuân dập dìu, dù đó là cái hang đơn sơ của Chuột Chũi hay lâu đài tráng lệ của thằng Cóc, dù chúng nó có phấn khích biết bao trước viễn cảnh hoành tráng của một cuộc phiêu lưu, thì rốt cuộc nơi chúng nó muốn đến nhất, chặng cuối của cuộc hành trình vẫn luôn là như thế : trở về nhà.

Có thể bạn lúc đầu sẽ gặp một chút khó khăn với cách viết văn của tác giả, câu văn cứ dài miên man và dịch giả cũng vì cố gắng bám theo cái tinh thần ấy mà dịch ra những đoạn dài gần nửa trang không có dấu chấm. Nhưng tui thích. Cách viết câu phức và lối diễn đạt dài dòng đó cho tui một cảm giác về sự dạt dào không dứt của cảm xúc, cảm giác phấn khích và choáng ngợp trước mọi vẻ đẹp và lòng yêu đời phơi phới. Mỗi câu văn tựa như những đợt sóng, những cơn gió, ào ạt xô tới lớp lớp đang tràn không đủ chỗ cho một dấu chấm nghỉ ngơi. Đó là tuổi trẻ, là sức sống và tinh thần tự do mà không có gì có thể biểu đạt tốt hơn. Hãy đọc nó với tất cả tâm hồn mình, bạn sẽ ngạc nhiên trước vẻ rạng rỡ và tươi mới của cuộc đời. Từ xó xinh tối tăm đến dòng sông dào dạt, từ lâu đài tráng lệ đến khu rừng rậm mịt mù, ở đâu cái ánh lửa reo vui trong tim cũng không ngừng bập bùng tí tách, sưởi ấm và an ủi tâm hồn. Bốn mùa trôi qua trên vùng đất ấy, như những cơn gió mang nhiều dư vị thổi qua rặng liễu, lúc mạnh mẽ, lúc dịu dàng nhưng chưa bao giờ thôi tràn trề sức sống.

Phải thế nào thì mới thành kinh điển được chứ. Cuộc đời giản dị mà lộng lẫy hơn ta tưởng rất nhiều.

Nguồn: Kafka