05/09/2017

Câu chuyện về Stephen

Tôi gặp Stephen lần đầu tiên khi cậu ấy tới trường nộp đơn đăng ký vào học. Lúc này, năm học đã bắt đầu được hai tuần.

Tất nhiên tôi không chú ý đến cậu ta, nếu như không nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình. Khi quay lại, tôi thấy Philip, một trong những tư vấn viên của phòng đào tạo, đang đứng với một cậu học trò, chính là Stephen. Tôi bước lại gần họ. Philip giới thiệu tôi với Stephen, anh ấy nói rằng cậu sẽ học môn văn do tôi dạy. Stephen nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng hết cỡ. Cậu rụt rè hỏi lớp tôi đã học được nhiều bài chưa, có khó không, rồi liệu cậu học chăm chỉ thì có thi đỗ được không… Tôi cảm thấy cậu ấy đang cam chịu việc mình thi trượt ngay từ khi còn chưa bắt đầu học.


Tôi nói một chút về môn văn học và những gì cậu sẽ được học trong lớp. Trong học kỳ này, cậu ấy sẽ phải học rất nhiều về những sự kiện và chi tiết. Khi tôi nói, tôi thấy mắt Stephen ngày càng mở to, có vẻ sợ hãi lắm. Thế rồi tôi nhớ ra một mẩu hội thoại của người Trung Quốc và tôi đùa cho không khí bớt căng thẳng:

– Em có biết làm sao để em ăn hết một con voi không? Câu trả lời là: Ăn từng miếng nhỏ một. Thế đấy!

Tôi hướng dẫn Stephen cách tiếp cận các bài học cũng tương tự như vậy. Làm từng chút một, chăm chỉ và nộp bài đúng hạn, thay vì chìm ngập trong đống bài tập. Tôi nói rằng những học sinh giỏi nhất là những người biết lập ra một lịch học hợp lý.

Một thời gian sau, tôi được biết nhiều hơn về Stephen. Cậu ấy gặp rất nhiều khó khăn trong học tập do trí não phát triển chậm. Cậu ấy cần nhiều thời gian hơn hầu hết bạn bè cùng lứa. Và cũng vì lý do này cậu thường bị bạn bè trêu là dốt nát. Đến lòng tin cậu ấy hầu như cũng không có.
Thời gian trôi qua, Stephen chưa bao giờ là một học sinh giỏi. Thực tế, cậu ấy chỉ đạt mức trung bình khá. Tuy nhiên, cậu ấy đã cố gắng qua được tất cả các cuộc thi thử, thi thật rồi đến cuộc sát hạch cuối cấp. Cậu đã đi học đầy đủ, cố gắng hoàn thành bài tập bằng cách chia nhỏ các bài tập lớn ra rồi hoàn thành bằng được từng phần.

Kết quả là Stephen đã tốt nghiệp, vượt lên khá nhiều học sinh khác cùng khối. Cậu ấy gặp tôi, xin được nắm tay tôi thật chặt và nói: “Cách để ăn hết một con voi là ăn từng miếng nhỏ một, em sẽ áp dụng nó đến hết cuộc đời. Em cảm ơn thầy!”

21/11/2017
Tôi đi học